Sunday, April 10, 2016

Lại 30 tháng 4. Nhớ ngày nào



Đối với mọi người Việt Nam, 30 tháng 4 - 1975 là ngày đen tối của Lịch sử. Nam Việt Nam nhuộm đỏ, đó củng là ngày dài nhất trong đời tôi.
Sáng sớm 30 tháng 4 -1975, Phi trường Cần Thơ - SĐ4KQ. Tôi dậy sớm sau vài tiếng đồng hồ ngủ. Tôi bước ra cửa lầu Barrack và nhìn xuống bãi đậu Trực Thăng, trống trải nhiều vì các Tàu bay hành quân hầu như sáng đêm.

Mọi người đều bận bịu, ban Vũ khí loading đạn dược cho các Gunship Trực Thăng. Xa xa trong tầm mắt, tôi có thể thấy A37 phản lực đâm xuống với tiếng nổ đều đặn của Minigun 6000 viên một phút, khi nó cất lên cao thì các tiếng nổ lớn kèm theo các cụm khói do bom nổ.

Tôi nhìn qua bãi đậu của Air America, rất trống trải. Air America là cơ quan vận tải hàng không dân sự của Mỹ, yểm trợ các chuyến bay cho CIA. Tôi giật bắn người vì đó là dấu hiệu không tốt. Trước đó khoảng hơn một tuần, bãi đậu Air America rất là bận rộn, C123, Caribou và các Trực Thăng lên xuống không ngừng, chuyên chở hành khách của các chuyến xe bus vô ra không ngừng. Thế mà hôm nay vắng lặng, chỉ còn một vài Tractor trắng kéo tàu.

Tôi vội vã xuống Hangar tiếp tay với các bạn Kỹ thuật. Trong Hangar, chúng tôi nghe trong Radio Bing Crosby ca bản White Chrismas, một anh bạn chửi thề và nói tụi Mỹ khùng, tháng 4 mà ca bài Christmas. Mỹ không có khùng đâu, sau nầy mới biết đó là Mật mã cho người Mỹ rời khỏi Việt Nam cấp tốc. Đột nhiên, thông điệp của Đại tướng Dương Văn Minh kêu gọi các quân nhân mọi Binh chủng buông súng đầu hàng bọn giặc cộng. Mọi người đều bàng hoàng, sửng sốt, người chạy xách túi quần áo, kẻ cầm súng với gương mặt hốt hoảng. Tôi rất lúng túng lúc đó, không biết làm gì, gia đình thì ở Sài Gòn, căn cứ thì ở Cần Thơ, làm sao về được. Tôi là Lính Không Quân Việt Nam Cộng Hoà, không thể nào sống dưới móng vuốt của bọn Cộng sản được. Mọi người ào ra bãi Trực thăng, lúc nầy cổng đã bị khoá và do 2 anh Quân Cảnh canh giữ. Hai anh Quân Cảnh đứng sau cổng run lắm đối với cả trăm Quân nhân vũ khí đầy đủ và rất hậm hực, sát khí nặng nề, nhưng họ vì đã nhận lệnh không cho một ai vào bãi đậu Trực thăng. Đằng sau đám đông có tiếng nói rất lớn: "Dang ra tụi bây, để tao ủi xập cổng và tao cán chết mẹ 2 thằng Quân cảnh nầy". Mọi người dang ra hai bên dành đường cho anh Phi đạo lái chiếc Tractor trắng của Air America, từ từ chạy thẳng tới cổng, 2 anh Quân cảnh thấy không xong và củng lo cho tánh mạng mình trong lúc giao thời nầy, mau mắn mở khoá cổng, mọi người ào vào bãi đậu Trực thăng. Chiếc thứ nhất là chiếc Tải thương đã đầy, chiếc thứ hai củng đầy luôn. Tôi lên chiếc thứ ba, viên Trung uý là Trưởng phi cơ, không có Phi công phó, tôi liền lên ngồi ghế Copilot. Trong lúc trước có dịp bay Test với Đại uý Tuân Rổ, Trung uý Học F5 và Trung uý Hùng sùi, nên củng bay được chút chút.

Một anh bạn mở móc cánh quạt chánh, Trung uý Pilot (tôi thật sự quên tên ông là gì) start máy. RPM động cơ lên 6600, nhìn về trong con tàu, chúng tôi thấy quá nhiều anh em với súng ống đầy đủ, vì safety nên Trưởng Phi Đoàn yêu cầu vài anh em nhảy xuống, sau 2 lần bớt một số người con tàu cất cánh. Lúc đó mọi con tàu mạnh ai nấy bay, không theo lệnh Đài Kiểm soát, đạn súng của Phòng thủ nổ lia chia, một hai con tàu rớt lại có lẽ trở ngại Kỹ Thuật. Bay lên rồi và định tâm, thì Trời ơi! Các Phi cụ đều ngủm hết, có lẽ giây điện bị mát, các cây kim đều nằm về một bên, may mắn là các con tàu đều được đổ đầy xăng trong lúc đậu ở Phi đạo. Trung uý Pilot hỏi mượn đồng hồ Citizen của tôi để lượng giờ mà bay, ông nói lúc trước trong Phi vụ Tải thương đêm, ông bay từ Cần Thơ ra Côn Sơn mất 2 tiếng, tôi không nhớ ông có trả lại đồng hồ không sau chuyến bay. Tôi nghĩ thầm trong bụng đúng là giao mạng sống cho ác. Tôi hỏi Ông nếu bay sai hướng thì sao vì Địa bàn đâu có chạy, Ông trả lời thì bay hướng khác và quan trọng nhất là không cho đám lính đàng sau biết mình đang bay mò, tụi nó mà biết rồi có thể nổi loạn vì sợ chết. Trực thăng được chở khoảng 11 người ngồi thoải mái, đằng nầy tôi thấy ngồi chật ních như cá mòi. Và Khi đang bay tôi nghe tiếng súng nổ cái đùng, có lẽ các anh chàng giỡn với súng, giật mình tôi chỉ cánh quạt chánh và nói D M tụi mầy mà bắn gẫy cánh quạt là tụi mình mò tôm hết, mọi người im lặng và đều nhìn cánh quạt chém gió chèn chẹt. Chiếc tàu đã được trang bị cho đổ quân nên cửa mở và gài chốt lại, bay trên cao với mây mù như chạy xe trong sương mù buổi sáng, lạnh gần chết. Pilot nhắm hướng Nam và bay gần một giờ thì thấy biển, Ông nói mình gần đến Cà Mau rồi. Bay một lúc thì đất lùi dần về phía sau và biển càng lúc càng lớn. Trực thăng đâu có trang bị các dụng cụ cho bay ra biển, giống như dùng ghe xuồng mà ra biển vượt biên. Là Kỹ thuật tôi tự nghĩ, con tàu có thể bị áp lực dầu động cơ yếu, áp lực thuỷ điều yếu, xăng còn bao nhiêu, nếu mọi sự xảy ra thì phải làm sao? Đâu có thể đáp khẩn cấp trên biển! Tôi không dám nghĩ thêm mà quay về thực tế. Bay một hồi, Pilot chỉ tay phía trước và vui mừng nói Côn Sơn đó.

Tôi nhìn thấy một đốm đen trong khoảng trống của mây, trong chốc lát nó biến mất trong mây mù, mừng là biết mình gần đến đảo Côn Sơn, nhưng chừng nào đáp hẳn hay, hiện giờ còn trên biển như người mù mà còn đi trong đêm. Đúng như lời Trung uý nói, bay được 2 giờ là tới Côn Sơn. Con tàu bay thấp xuống vô đảo, bay qua một chiếc tàu đậu sát bãi cát. Trong phi trường cuả Côn Sơn thật hỗn độn, đàn bà trẻ con đi lang thang, có lẽ gia đình Không Quân di tản trước, trong lúc chồng còn mắc kẹt ở Đơn vị. Chinook bay qua sức gió làm mọi người té lăn cù. Ông Trung uý nói cần phải kiếm 2 phuy xăng JP4 để bay qua Thái Lan, tụi nầy chạy vô khu Nhiên liệu và lăn ra 2 thùng 55 gallons JP4, nhưng không thể nào đổ vô Trực Thăng được, vì lổ đổ xăng quá cao, Trung uý đành nói mọi người lên Trực thăng bay ra bãi biển để lên tàu. Lúc bay vào, tụi tôi thấy bãi biển trống không, nhưng bây giờ bay ra thì bãi biển Trực thăng đậu đầy nhóc, Trực thăng tụi nầy phải đậu dưới nước và lội bì bỏm ra tàu. Khoảng không lâu thì tàu đóng ramp và nhổ neo lui ra. Có một cụ già đứng trên tàu nói: Đ.. Mẹ , lúc trước Tớ rời Bắc bằng tàu há mồm và bây giờ rời Nam củng bằng tàu há mồm. Tàu rời bãi không lâu thì đám Trực thăng trong Phi Trường bay ra lượn vòng vòng trên tàu, một vi Trung Tá liên lạc bằng máy CB làn sóng ngắn, Thuyền trưởng tàu phải cử người ra nói với Thiếu tá là tàu đổ tất cả mọi người trên tàu lớn và trở vô nửa, vì nếu cứ dùng làn sóng ngắn liên lạc với Trực thăng thì Tàu không thể nào liên lạc với tàu lớn ngoài Đệ thất Hạm đội, sau đó các Trực thăng bay vào đảo.

Không lâu tàu cập sát một tàu lớn, chung quanh xa xa là các tàu chiến thuộc Đệ Thất Hạm đội. Chúng tôi lần lượt lên tàu lớn, trên boong tàu Thủy Quân Lục Chiến Mỷ đứng dọc theo bong tàu, mọi người trình giấy tờ và tất cả vũ khi đều phải quăng xuống biển. Lần lần tất cả mọi người đều bình yên lên tàu. Tôi xung phong giúp chia sẻ nước và thực phẩm cho mọi người, thực phẩm chỉ là gạo nấu nhừ với thịt hộp. Có một cặp vợ chồng trẻ, người vợ có bầu bụng rất bự, họ lúng túng không biết làm thế nào xuống từng dưới của tàu vì cầu thang thẳng đứng và không có tay vịn. Tôi nói với anh chồng, để cô vợ ôm cổ tôi để tôi leo thang xuống, còn anh chồng leo phía dưới và đỡ mông cô vợ, một tay tôi đỡ mông cô, một tay tôi nắm thành thang và dùng càm giữ thanh thang và đổi vị trí tay, lần lượt ba chúng tôi xuống tới tầng dưới, đứa bé trong bụng cô bầu có lẽ gần 41 tuổi rồi.

Nay gần 41 năm trôi qua. Nghĩ lại cuộc Hành Trình rời Việt Nam bằng Trực Thăng, đó là một trong điểm quan trọng trong đời, và tôi chưa có dịp trở về thăm Đất nước Việt Nam.


sumanhvuong

No comments: