Saturday, November 17, 2012

Hoa Kỳ Đã Hội Đủ Yếu Tố Lụn Bại









Đại dương


 November 16, 2012 7:19 PM 
Hậu bầu cử 2012 tại Hoa Kỳ đã biểu thị đủ yếu tố lụn bại của siêu cường duy nhất sau khi Liên Sô tan rã vào năm 1991.
Có lẽ, chỉ một phần rất nhỏ trong Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ muốn đất nước này lụn bại do lòng thù hận đến từ định kiến sai lầm về tôn giáo, về thể chế chính trị, về mối giao dịch trong xã hội nên chẳng bao giờ ngưng đòi hỏi Chính phủ phải thoả mãn nhu cầu.
Một số khác đẻ ra hoặc tưởng tượng các kế hoạch, chương trình chứa đầy loại ngôn từ vì nước, thương dân mà khi đem áp dụng chỉ làm đất nước lụn bại, dân tình khốn khó.
Khối đa số làm nền tảng cho Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ canh cánh bên lòng “ta đã làm gì cho đất nước” và sẵn sàng hy sinh chút lợi ích nhỏ nhen, đưa vai gánh vác trách nhiệm để xây đắp một quốc gia hùng cường, một xã hội hài hoà, một tương lai sáng lạn cho thế hệ mai sau.
Cuộc bầu cử năm 2012 tại Hoa Kỳ cũng đã phơi bày rõ rệt hai đường lối quốc-gia-hoá và xã-hội-hoá.

Chủ trương quốc-gia-hoá đề xướng những kế hoạch nhằm khai thác tiềm năng của dân tộc về nhân lực, tài nguyên thiên nhiên hầu nhanh chóng thoát khỏi cơn suy trầm kinh tế, duy trì địa vị siêu cường mà Hoa Kỳ từng giữ cho nhân loại khỏi rơi vào một trận thế chiến nữa.
Chính quyền vì quốc gia không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, giới tính, giai cấp nên chẳng bao giờ đấu tranh riêng lẻ cho một bộ phận nào trong xã hội để gieo sự thù hận, nghi kỵ, gây chia rẽ dân tộc.
Tiềm năng con người vô tận, nhưng, không đồng đều trong mọi lĩnh vực nên hãy để cho mỗi công dân tự chọn hướng đi cho cuộc đời. Dân giàu, nước mạnh khi toàn dân dốc hết tiềm năng cho tổ quốc, cho xã hội.
Thu hẹp guồng máy hành chính để tránh tình trạng “hành dân là chính” mới tạo điều kiện cho tinh hoa dân tộc nở rộ.

Chủ trương xã-hội-hoá
cho phép Chính quyền xen vào từng hoạt động của mỗi công dân, lo cho giới này, ép nhóm kia tạo ra những hạt nhân bất ổn xã hội.
Khả năng của Chính quyền có giới hạn nên bất cứ guồng máy hành chính đồ sộ nào cũng cản trở sáng kiến cá nhân bằng luật lệ, quy định. Do đó, công chức, chính trị gia kết bè, kéo cánh thành Chính phủ thân hữu.
Hoa Kỳ luôn luôn dẫn đầu chỉ số cạnh tranh toàn cầu đã bị tụt xuống 6 bậc, nợ công thêm 5,000 tỉ USD, nợ Trung Cộng 1.2 tỉ USD, thất nghiệp 23 triệu người sau 4 năm cầm quyền của Tổng thống Obama.
Xã-hội-hoá kiểu cộng sản làm cho dân đói khổ cùng cực. Xã-hội-hoá kiểu Châu Âu đã đẩy một số nước lâm vào cảnh phá sản, những cường quốc một thời như Pháp, Anh, Ý, Nhật đang vật lộn với chiếc vòng kim cô ngày càng siết chặt.
Châu Âu, Nhật Bản và một số quốc gia trong Tổ chức Hợp tác và Phát triển kinh tế đã xây dựng Kế hoạch Bảo hiểm Y tế toàn dân khi nền kinh tế phồn thịnh, nợ công dưới 30% GDP mà tới nay đã trên 100% GDP. Muốn thoát cũng thiên nan, vạn nan.
Không ai chối bỏ Hệ thống Bảo hiểm Y tế có nhiều khiếm khuyết cần sửa chữa. Nhưng, không thể vào giai đoạn suy trầm kinh tế toàn cầu. Nợ công của Mỹ 16,000 tỉ USD, hơn 100% GDP lại phải vay thêm 3,000 tỉ USD để áp dụng Obamacare chẳng phải cố tình làm cho Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ nghèo thêm hay sao?
Chính quyền không thể chạy theo nguyện vọng của từng nhóm nhỏ trong xã hội mà phải có chính sách bình đẳng toàn diện. Nếu không, Chính quyền sẽ bị nghiệp đoàn, tổ chức hoà bình xanh, các cộng đồng sắc tộc, hội nghề nghiệp bắt làm con tin. Trường hợp này đã diễn ra nhan nhãn ở Châu Âu, Nhật Bản khiến cho giới chính trị gia đành bó tay trước các kế hoạh cải cách kinh tế, tăng cường tính cạnh tranh toàn cầu.
Dân nuôi Chính phủ thì phồn thịnh. Chính phủ nuôi dân thì phá sản. Điều này đã được lịch sử chứng minh.
Nói cho cùng, xã-hội-hoá là do các chính trị gia thiếu-bản-lĩnh câu kết với các nhóm, phe, phái trong xã hội để kiếm và giữ chiếc ghế trong Chính quyền hầu hoang phí công quỹ.
Toàn-cầu-hoá không dành riêng cho các nước tư bản văn minh mà còn phải đương đầu với các thể chế tư bản man rợ đang muốn bứt phá luật lệ quốc tế trên mọi lĩnh vực. Thời gian 4 năm cầm quyền, Obama chỉ ký được 3 Hiệp ước tự do Mậu dịch do Chính quyền George W. Bush đàm phán so với 15 của Trung Cộng nên hàng hoá của Mỹ khó cạnh tranh về giá cả với Khủng long Đỏ.
Mạc Tư Khoa, Bắc Kinh không thể đương đầu với Microsoft, Google, Boeing … nhưng, có thể chèn ép Hoa Kỳ trong cương vị chủ nợ.
Nhà Thanh tiêu vong vì thuốc phiện. Thực dân Pháp độc quyền bán thuốc phiện làm do dân tộc Việt Nam suy yếu.
Một số Thống đốc Dân Chủ hợp-pháp-hoá cần sa dẫn tới sức khoẻ suy yếu, băng đảng hoành hành, người người, nhà nhà trồng cần sa. Guồng máy chính quyền phình ra để kiểm soát việc trồng và tiêu thụ cần sa khiến cho dân chúng có ý thức dân tộc phải è cổ đóng thuế.
Vị thế toàn cầu của Hoa Kỳ đang suy yếu không vì tiềm năng quân sự giảm sút mà do thiếu vị Tổng Tư lệnh am hiểu quân đội. Tổng thống Obama rút quân khỏi Iraq theo Hiệp ước mà Bush đã ký với Thủ tướng Nouri al-Maliki.
Obama tăng quân đột ngột kiểu Bush, nhưng, 100,000 quân thiện chiến của Mỹ hoạt động như địa phương quân và chờ lính, cảnh sát A Phú Hãn giết gây lãng phí và xuống tinh thần cho quân Mỹ.
Các tướng lĩnh như chiến lược gia quân sự bị Tổng thống Obama coi như công chức nên tìm cách sa thải hoặc giáng chức 4 vị tướng tại chiến trường A Phú Hãn.
Tướng David McKiernan bị ép phải rời chức Tư lệnh tại A Phú Hãn ngày 11-5-2009 vì không thích hợp với chiến lược của Obama. Tướng Stanley McChrystal thay thế chỉ tại vị được 13 tháng vì đã cùng các phụ tá chế nhạo những lãnh đạo dân sự dốt về chiến tranh. Tướng David Petraeus tiếp nhận vai trò Tư lệnh từ tháng 7-2010 khoảng một năm đã bị đưa về làm Giám đốc Cục Tình báo Trung ương Mỹ từ tháng 9-2011, một công việc thư lại. Petraeus đã từ chức hôm 9-11-2012 vì dính dáng tới phụ nữ ngoài hôn nhân. Tướng John Allen thay cho Petraeus ở A Phú Hãn cũng đang bị điều tra liên quan đến phụ nữ.
Hiến pháp Hoa Kỳ quy định giới quân nhân thuộc quyền chỉ huy của các nhà lãnh đạo dân sự. Thực tế, các tướng lãnh đóng vai trò trọng yếu và bất khả thay thế trong việc bảo vệ an ninh quốc gia, toàn vẹn lãnh thổ và thực thi chiến lược toàn cầu.
Cách xử sự độc đoán của Tổng thống Obama làm cho giới tướng lãnh không thể vận dụng tầm hiểu biết chiến lược quân sự để mang lại chiến thắng cho Hoa Kỳ. Đồng thời, làm cho giới tướng lãnh mất uy tín đối với Quân đội.
Trong khi giới tướng lãnh đứng trước họng súng của kẻ thù khắp thế giới lại cứ bị vị Tổng Tư lệnh đâm sau lưng thì còn ai muốn giốc lòng vì tổ quốc? Kẻ thù của nước Mỹ mở sâm banh đều đều.
Tổng thống Obama tái cử, Hamas bèn rót phi đạn dồn dập vào lãnh thổ Israel vì biết rõ “người anh em” đang bắt vít trong Toà Bạch Ốc sẽ tìm mọi cách ngăn cản Thủ tướng Benjamin Netanyahu mở chiến dịch phản công vào Dải Gaza.
Kinh tế ì ạch với chiếc bóng suy trầm đợt hai chập chờn, các tập đoàn lo cắt giảm nhân viên, chuyển cơ sở sản xuất ra ngoại quốc hầu tránh thuế, trốn luật lệ khắc khe.
Trong khi đó, Obama tiếp chương trình kinh tế hoang phí sẽ đưa Hoa Kỳ tiến dần tới bờ vực phá sản khi nợ công tăng vùn vụt.
Bảo hiểm Y tế rục rịch tăng giá theo Obamacare.
Giới tướng lãnh chỉ trố mắt nhìn Trung Cộng, Nga, Iran, Bắc Hàn mà không thể thi thố chiến lược quân sự toàn cầu.
Con đường tàn lụi của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ không do người Mỹ kém tài mà vì chọn nhầm lãnh đạo.

ĐẠI-DƯƠNG

*******************************

Obama là một thiên tài hiếm có trong nghệ thuật vận động tranh cử...
   
 Vũ Linh


Ngày 6 tháng 11 vừa qua, dân Mỹ đã đi bầu tổng thống, và hàng ngàn chức vụ liên bang và tiểu bang khác. TT Obama đã tái đắc cử với 50% phiếu dân và 332 phiếu cử tri đoàn, so với TĐ Romney được 48% và 206 phiếu cử tri đoàn. Tất cả các tiểu bang “xôi đậu” đã bầu cho TT Obama, ngoại trừ North Carolina. TT Obama thu được khoảng 61 triệu phiếu. So với 70 triệu phiếu của năm 2008, 9 triệu người đã bỏ ông. Dù vậy, thắng lợi của TT Obama vẫn lớn hơn kết quả của tất cả mọi thăm dò dư luận trước đó. Ngay cả các chuyên gia thiên về đảng Dân Chủ cũng ước tính TT Obama sẽ thắng với 290 phiếu cử tri đoàn là tối đa. Cuối tuần trước ngày bầu, tổng hợp một tá thăm dò của Real Clear Politics cho thấy TT Obama thắng TĐ Romney 0.2% (47.4%-47.2%), với 5% lưỡng lự. Cuối cùng, phần lớn số lưỡng lự ngả theo TT Obama.

Dân Mỹ năm nay đã bầu cho ông “Vũ Như Cẩn” để duy trì tình trạng ... vẫn như cũ, sau khi hai chính đảng bỏ ra khoảng năm tỷ để tranh cử, hai tỷ cho cuộc tranh cử tổng thống và còn lại cho các cuộc tranh cử dân biểu, nghị sĩ, thống đốc, và địa phương. Vẫn tổng thống Dân Chủ, vẫn đa số Dân Chủ tại Thượng Viện và đa số Cộng Hòa tại Hạ Viện. Vẫn là cuộc chiến giữa ba ông Barack Obama trong Tòa Bạch Ốc, Harry Reid tại Thượng Viện, và John Boehner tại Hạ Viện.

Thông điệp của dân Mỹ khá rõ ràng: họ chấp nhận cho TT Obama thêm thời giờ để giải quyết vấn nạn kinh tế, nhưng sẽ có mấy ông Cộng Hòa canh chừng để tổng thống không thể vung tay quá trán quá đáng như trong những năm 2009-10.

Trên cột báo này cách đây không lâu, những ưu thế của TT Obama đã nêu lên rõ ràng trong bài “TT Obama Có Ưu Thế” ngày 2/10/2012. Quan trọng nhất là ba yếu tố:

- Dân Mỹ thường khá kiên nhẫn và chấp nhận cho tổng thống thời gian để làm việc;

- TT Obama cũng có vẻ như ôn hòa, vị tha, dễ có cảm tình, gần với họ hơn triệu phú Romney;

- TT Obama được sự tiếp sức công khai và mạnh mẽ của cả khối truyền thông dòng chính, ảnh hưởng của truyền thông không phải là nhỏ trong xứ tự do này;

Những ưu thế đó quá lớn để một người như TĐ Romney có thể vượt qua được. Khoan nói tới khối cử tri Dân Chủ và độc lập, ngay cả trong khối bảo thủ Cộng Hòa, TĐ Romney vẫn chưa lấy được niềm tin trọn vẹn của họ. Cái quá khứ thống đốc tiểu bang cấp tiến nhất Mỹ và “cha đẻ” luật cải tổ y tế của Massachusetts vẫn làm cho họ hoài nghi, hoặc ông là “cấp tiến nằm vùng”, hoặc ông là người lập trường chao đảo, theo cơ hội chủ nghiã. Nhất là khi TĐ Romney đã đưa ra những quan điểm khá cực hữu để tranh thắng trong cuộc bầu trong nội bộ đảng Cộng Hòa, rồi sau đó khi ra tranh cử chống TT Obama thì lại đổi giọng, ôn hòa hơn. Số phiếu của TĐ Romney ít hơn tới 2 triệu phiếu so với TNS John McCain năm 2008, tức là hai triệu người ủng hộ ông McCain đã không tin tưởng ở TĐ Romney.

TT Obama cũng đã có một chiến lược tranh cử hết sức hữu hiệu, dựa trên hai vế chính:

- Một mặt, trong những tháng cuối cùng trước bầu cử, ông đã ra một loạt biện pháp nhỏ, nhắm vào những khối cử tri đặc biệt: 1) giảm lãi suất trên nợ của sinh viên, 2) cấm trục xuất con của di dân bất hợp pháp đang còn đi học, và 3) ủng hộ hôn nhân đồng tính. Những biện pháp này hiển nhiên phản ánh chiến lược lấy điểm cử tri “gà nhà”, theo mô thức của TT Bush trước đây, trong khi TĐ Romney thì lại bỏ quan điểm bảo thủ, nói giọng ôn hoà để kiếm phiếu trong khối độc lập.

- Mặt khác, tập trung mọi nỗ lực tô vẽ ông đối thủ Romney như một đại họa cho đất nước này: tài phiệt làm giàu bằng cách sa thải nhân công hay chuyển jobs đi Trung Cộng hay Ấn Độ, không quan tâm đến khối dân nghèo (47%!), muốn giết kỹ nghệ xe hơi, cắt tiền già, tiền thuốc, tiền thất nghiệp, và biết bao tội khác. Và hiển nhiên, chiến lược này đã thành công.

Có thể nói lần đầu tiên TĐ Romney “ra mắt” dân Mỹ là lần tranh luận đầu tiên với TT Obama tối 3 tháng 10. Ông đã thành công xoá bỏ phần nào hình ảnh “ác qủy, tài phiệt vô cảm” mà TT Obama đã tô vẽ lên người ông suốt mấy tháng tranh cử. Nhưng sự thành công quá nhỏ và đến quá muộn, lại còn bị bão Sandy làm lu mờ mất.

Một số quan sát viên cho chiến thắng lớn bất ngờ của TT Obama có thể là vì trận bão Sandy, xẩy ra một tuần trước bầu cử, đã thay đổi quan điểm của nhiều người. Trận bão đó đã khoá miệng và dấu hình ảnh của TĐ Romney đúng lúc ông đang phất lên, trong khi lại đưa ra hình ảnh TT Obama đang xả thân cứu dân. Virginia là tiểu bang được coi như sẽ bầu cho TĐ Romney, cuối cùng đã bầu cho TT Obama sau khi bị Sandy tàn phá. Theo Tom Bevan và Carl Cannon viết trên Real Clear Politics ngày 7/11, 40% cử tri vùng đông bắc nhìn nhận cách TT Obama đối phó với bão Sandy đã có ảnh hưởng trên lá phiếu của họ. Nếu đúng vậy thì âu cũng là … số trời! Cũng không khác gì khủng hoảng tài chánh xẩy ra đúng một tháng trước ngày bầu cử năm 2008, phá tan mọi hy vọng của TNS McCain.

TT Obama thắng tại tất cả các tiểu bang kỹ nghệ vùng Đại Hồ, ngoại trừ tiểu bang Indiana. Chứng tỏ giới thợ thuyền tại đây đã tin lời quảng bá của TT Obama là ông đã cứu kỹ nghệ xe và cứu jobs của họ. Khẩu hiệu “Để Cho Detroit Chết” (Let Detroit Die) mà các nghiệp đoàn dán lên trán TĐ Romney đã quá mạnh và quá hữu hiệu đối với hàng trăm ngàn công nhân trong vùng, dù là không đúng sự thật.

TT Obama đã chiếm được phiếu của dân nghèo, thiểu số, phụ nữ, và khá nhiều người cao niên vẫn sợ hãi hình ảnh một triệu phú vô cảm sẵn sàng cắt trợ cấp của họ.

Huyền thoại Cộng Hòa bảo vệ quyền lợi nhà giàu, chuyên cắt trợ cấp an sinh người nghèo đã có từ cả trăm năm nay, cho đến giờ vẫn được nhai lại, và vẫn không ít người tin, cho dù trong lịch sử cận đại Mỹ, chưa có một tổng thống Cộng Hòa nào cắt một đồng xu trợ cấp an sinh nào, trong khi người “sáng lập” ra Medicare Part D là trợ cấp tiền thuốc cho người già chính là TT Cộng Hoà Bush con. Chiến lược hù dọa những người ít hiểu biết về những vấn đề phức tạp như trợ cấp an sinh vẫn có tác dụng.

Chính TĐ Romney cũng tự hại mình bằng những câu nói hớ kiểu khoe bà vợ có hai xe Cadillac, hay lời bình luận về khối 47% dân không đóng thuế.

Cái thế khó khăn của TĐ Romney lại còn bị vài ông đồng chí Cộng Hòa làm cho khó khăn thêm. Hai ông ứng viên thượng nghị sĩ tại Missouri và Indiana đã tuyên bố những câu cực đoan, ngu xuẩn, và khó tha thứ nhất trong cuộc bầu bán năm nay. Một ông thì cho rằng có những vụ hãm hiếp có thể là “chính đáng” (legitimate rape), một ông thì cho rằng thụ thai khi bị hãm là “ý của Chúa” (God design). Dĩ nhiên, cả hai ông trước đó coi như có rất nhiều hy vọng giúp đảng Cộng Hòa chiếm đa số tại Thượng Viện, đã thua sát ván, kéo luôn theo cả triệu phụ nữ bỏ ông Romney và đảng Cộng Hòa.

TT Obama mặt khác đã cố tình ém nhẹm một số tin bất lợi cho ông. Năm ngày trước bầu cử, Iran bắn rơi một phi cơ không người lái của Mỹ, nhưng chính quyền Obama đợi bầu cử xong mới loan tin. Trước đó, vụ giết đại sứ Mỹ tại Benghazi đã gây nhiều thắc mắc, TT Obama cho điều tra, nhưng dĩ nhiên, kết quả điều tra không thể nào xong được trước bầu cử. Thêm nữa, FBI điều tra và khám phá ra đại tướng Petraeus, Giám Đốc CIA, có vợ bé từ lâu nay, nhưng đợi đến ba ngày sau bầu cử mới cho ông Petraeus từ chức. Những vụ này, nếu được công bố đầy đủ trước ngày bầu cử thì chưa biết sẽ ảnh hưởng như thế nào lên kết quả bầu cử.

Một yếu tố quan trọng nữa là những thay đổi lớn trong dân số Mỹ. Giới mày râu da trắng là khối ủng hộ TĐ Romney mạnh nhất, đang trở thành khối thiểu số trong xã hội Mỹ. Khối cử tri chẳng những lớn mà lại càng ngày càng lớn thêm là phụ nữ, khối dân thiểu số da đen, da nâu, da vàng. Theo thăm dò kết quả bầu cử, 95% dân da đen, 70% dân da nâu (gốc Mỹ La-Tinh), 75% dân da vàng, và gần 60% phụ nữ, nhất là phụ nữ độc thân, ủng hộ TT Obama.

Sự kiện này cho thấy đảng Cộng Hòa nếu không nhận định rõ chuyển biến trong dân số Mỹ và có biện pháp thích ứng để đáp ứng nhu cầu của các khối dân mới lớn mạnh, thì sẽ mau chóng trở thành đảng của khối thiểu số và sẽ vĩnh viễn đứng ngoài lề đường để nhìn vào Toà Bạch Ốc.

TT Barack Obama là một hiện tượng mà lịch sử sẽ tốn rất nhiều giấy mực viết về ông. Một tổng thống có một không hai, không phải chỉ trong lịch sử Mỹ không mà cả trong lịch sử nhân loại cận đại.

Không cần biết lỗi tại TT Bush, hay lỗi của bao nhiêu đời tổng thống tích lũy lại, hay lỗi tại các tài phiệt ngân hàng, hay lỗi người dân Mỹ đã quá tham lam muốn làm giàu bằng đường tắt, vung tay xài tiền quá trán, chỉ biết là gia tài của TT Bush để lại năm 2009 là một khúc xương khổng lồ, trên phương diện kinh tế và tài chánh. Đã vậy, nước Mỹ phải trực diện với khủng bố quá khích Hồi giáo, lại còn vướng vào hai cuộc chiến không ai thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Trong tâm lý bình thường thì đây là lúc đất nước vĩ đại với hàng hà sa số nhân tài này sẽ phải lựa một thiên tài, một người với kinh nghiệm cao như núi, với khả năng kinh bang tế thế được cả nước nhìn nhận qua thành tích cụ thể tích lũy trong cả một đời phục vụ đất nước này. Một người có khả năng kinh tế, tài chánh, quân sự, ngoại giao, ... tuyệt đối hơn người.

Nhưng nước Mỹ lại không phải là một nước… bình thường, và dân Mỹ cũng lại là dân không có cách suy nghĩ bình thường.

Trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn đó, họ đã lựa một chính khách trẻ, hoàn toàn vô danh, với hồ sơ lý lịch viết chưa hết nửa trang giấy, tuyệt đối không một chút kinh nghiệm kinh tế, tài chánh, quân sự, ngoại giao, ... gì hết. Một con số không khổng lồ.

Bình tâm mà suy nghĩ một cách tuyệt đối không thiên vị thì không có một lý do nào có thể biện minh được lá phiếu dành cho ông Obama năm 2008. Tại sao? Dựa trên thành tích gì ngoài tài ăn nói, hứa trăng hẹn biển hơn người của ông? Ngoài “Hy Vọng” mù mờ? Kẻ viết này chưa từng nghe được một người nào đưa ra được một lý do chính đáng tại sao TNS Obama đáng được bầu làm tổng thống ngoài tài ăn nói, hứa trời hẹn biển khi ông ra tranh cử năm 2008, chưa từng thấy một người nào đưa ra được một thành tích cụ thể xứng đáng nào của TNS Obama để bầu ông lên trách nhiệm lãnh đạo tối cao của đất nước này.

Dĩ nhiên là ông đã hứa rất nhiều, nhưng ta có thể bầu một người lãnh đạo hoàn toàn dựa trên những lời hứa được sao? Không cần biết khả năng người đó như thế nào? Chỉ có một cách giải thích duy nhất: năm 2008, nước Mỹ đã đi vào cơn mê tập thể vĩ đại.

Kết quả như thế nào?

Trên internet, có một trang mạng đặc biệt chỉ làm một việc duy nhất là kiểm chứng thành quả của TT Obama so với những lời hứa của ông. Theo trang mạng này, lớn nhỏ có tổng cộng trên 500 lời hứa của ứng viên Obama khi ông tranh cử năm 2008. Bỏ qua những lời hứa có tính chi tiết cục bộ, ta thử kiểm điểm lại những lời hứa quan trọng nhất, so với thành quả thực thụ.

- TNS Obama hứa sẽ thực hiện đại đoàn kết dân tộc, không còn một nước Mỹ xanh hay đỏ. Kết quả, lại là tổng thống tạo phân hoá lớn nhất lịch sử cận đại Mỹ, theo Washington Post.

- TT Obama một tháng sau khi tuyên thệ năm 2009, hứa sẽ phục hồi kinh tế trong ba năm, nếu không được, sẽ chấp nhận làm tổng thống một nhiệm kỳ. Kết quả, bốn năm sau, kinh tế tăng trưởng 1%-2%, 23 triệu người thất nghiệp, 45 triệu người sống bằng phiếu thực phẩm. Nhưng ông vẫn ra tranh cử lại.

- TT Obama xin 800 tỷ kích cầu kinh tế, và hứa sẽ mang tỷ lệ thất nghiệp xuống 5% trước cuối nhiệm kỳ đầu. Tuần qua, tỷ lệ thất nghiệp là 7.9%.

- TNS Obama nhìn vào thâm thủng ngân sách và mức công nợ của TT Bush, và gọi ông Bush là “tổng thống vô trách nhiệm nhất lịch sử Mỹ”. TT Obama trong một nhiệm kỳ đầu đã tăng thâm thủng ngân sách của Bush lên gấp bốn lần, tăng công nợ gần gấp ba lần.

- TNS Obama đả kích TT Bush cắt thuế nhà giàu và quả quyết ông sẽ hủy bỏ luật đó. Cuối năm 2010, khi đảng Dân Chủ còn nắm đa số tuyệt đối tại cả hai viện, TT Obama lẳng lặng gia hạn luật giảm thuế của TT Bush đến cuối năm 2012. Xong rồi quay ra tiếp tục sỉ vả TT Bush và Cộng Hoà chủ trương cắt thuế nhà giàu.

- TNS Obama hứa với dân gốc Nam Mỹ sẽ ban luật đại xá trong năm đầu. Trong hai năm đầu, TT Obama với hậu thuẫn của đảng Dân Chủ kiểm soát cả hai viện quốc hội, không nhắc gì đến luật di dân, tuyệt đối không làm gì hết. Đợi sau khi Cộng Hòa thắng năm 2010, TT Obama hùng hổ tố cáo Cộng Hòa ngăn cản ông sửa đổi luật di dân.

- TT Obama hứa hẹn một kỷ nguyên mới trong quan hệ Mỹ–Hồi Giáo, dựa trên tương kính và hòa bình ổn định. Bốn năm sau, dân Hồi giáo trên 27 nước xuống đường biểu tình chửi Mỹ, đại sứ Mỹ tại Libya bị giết chết, đồng minh Hồi giáo lớn nhất, Ai Cập, trở thành đồng minh mạnh nhất của Iran, Iraq trở thành nhịp cầu nối liền trục Iran-Syria.

TT Obama đã không giữ được một lời hứa quan trọng nào, nhưng vẫn tái đắc cử. Như vậy mới thấy ông Obama quả là một thiên tài hiếm có trong nghệ thuật vận động tranh cử. Năm 2008, ông không có thành tích gì hết, nhưng đắc thắng nhờ tài hứa hẹn. Năm 2012, ông tranh cử cũng vẫn chẳng phải dựa trên thành tích nào của 4 năm qua, cũng chẳng còn dựa trên những hứa hẹn cho 4 năm tới nữa. Chẳng ai nghe được kế hoạch đối phó với những vấn nạn kinh tế, tài chánh, thất nghiệp trong bốn năm tới sẽ như thế nào, ngoài việc “tăng thuế nhà giàu”.

Nói tóm lại, năm 2008, TNS Obama không có một kinh nghiệm gì đáng kể để được trao cho trách nhiệm lớn lao và khó khăn nhất thế giới. Nhưng 53% dân Mỹ đi vào cơn mê tập thể bầu cho ông. Sau bốn năm, thiên hạ đã thấy TT Obama đã không giữ lời hứa trong những vấn đề nghiêm trọng nhất. Hơn 9 triệu người đã thất vọng, bỏ ông. TT Obama là tổng thống duy nhất trong lịch sử cận đại đã tái đắc cử với số phiếu ít hơn lần đầu, nhưng vẫn đủ để tiếp tục giữ Tòa Bạch Ốc thêm bốn năm nữa. Ông có làm được việc gì trong bốn năm tới hay không là chuyện khác, sẽ bàn đến trong những bài tới. (11-11-12)

Vũ Linh

********************************

Vũ Linh

Hư Thực Về “Thành Quả” Của TT Obama


*******
Hư Thực Về “Thành Quả” Của TT Obama
Tác giả : Vũ Linh

…tại sao bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton bị liệng giầy và cà chua khi bà đến Ai Cập tháng Bẩy,..
Theo truyền thống chính trị Mỹ, đại hội đảng là nơi để các tổng thống đương nhiệm báo cáo với quốc dân về thành quả bốn năm đầu của mình, để kêu gọi cử tri tiếp tục tin tưởng, cho mình thêm 4 năm nữa để hoàn tất những gì đã hứa hẹn với cử tri.
Tại đại hội đảng Dân Chủ vừa qua tại Charlotte, TT Obama phá lệ, đọc bài diễn văn thật dài, nhưng hầu như không đả động gì đến thành quả 4 năm qua, ngoại trừ dĩ nhiên, kể công vụ giết Bin Laden. Gần hết bài diễn văn được dành cho những… hứa hẹn mới. Truyền thông phe ta diễn giải dzùm là tổng thống là người lãnh đạo, cần khiêm tốn, không nên vỗ ngực khoe những chuyện điều hành tầm thường, mà phải lãnh đạo quần chúng bằng viễn kiến, hình ảnh của tương lai, hướng đi của đất nước, v.v…Đại khái phải nói những chuyện vĩ đại như hạ thủy triều và hàn gắn địa cầu. Chứ không nên nói những chuyện tầm thường như số người thất nghiệp, tỷ lệ tăng trưởng kinh tế 1% hay 2%, …
Đó chỉ là… ngụy biện cao cấp. Sự thật đáng nản chí là TT Obama không có bao nhiêu thành quả để khoe, chứ không phải vì khiêm tốn. Chỉ cần nhìn vào cách tổng thống không ngừng dành công và kể công giết Bin Laden thì sẽ thấy ông không khiêm tốn lắm khi có chuyện khoe.
Ta hãy xét lại thành quả của TT Obama. Chỉ nhìn chuyện lớn, không kể chuyện chi tiết.
PTT Biden là người lớn tiếng khoe thành tích của chính quyền Obama-Biden nhiều nhất. Ông đã tóm lược thành tích bằng một câu ngắn gọn, giúp thiên hạ dễ nhớ cũng như giúp truyền hình và báo chí chạy tít lớn: “Osama dead, GM alive!”. Ý muốn nhắc đến chuyện chính quyền Obama đã giết được Bin Laden, và cứu sống được hãng xe General Motors.
Tại đại hội đảng tại Charlotte, một diễn giả khai triển câu nói của PTT Biden đã phát biểu: “Vâng, bây giờ chúng ta khá hơn bốn năm trước vì Osama Bin Laden đã chết, chúng ta an toàn hơn”. Thực tế, Bin Laden từ sau 9/11 đã trốn chui trốn nhủi như chuột cống và chẳng còn điều khiển được nhóm khủng bố nào. Dù vậy, mỗi khi ta đi vào phi trường là vẫn phải cởi giầy dép, giây nịt quần, đứng trước máy dò người, dang chân dơ tay để máy chiếu nhìn thông suốt qua quần áo. Ai xài đồ giả, đồ thật đều không thoát khỏi nụ cười của mấy anh an ninh phi trường. Giết được Bin Laden là một thành quả quan trọng nhưng chưa đủ làm cho chúng ta an toàn hơn. Con rắn Al Qaeda đã mọc thêm không biết bao nhiêu đầu trong mấy năm qua.
Có thể nào cái chết của Bin Laden chưa thay đổi được chuyện phòng ngừa khủng bố nội bộ, nhưng đã có kết quả khả quan trong chính sách đối ngoại, giúp Mỹ hoá giải được ảnh hưởng bài Mỹ trong các nước Ả Rập Hồi Giáo, và tê liệt Al Qaeda rồi?
TT Obama đầu năm nay đã dõng dạc tuyên bố “một trong những chuyện tôi tự hào nhất trong ba năm nhiệm chức là đã khôi phục lại được sự nể trọng Mỹ trên khắp thế giới”. Câu tuyên bố này đã được không ít nhà báo phe ta hùa theo và thổi phồng, tung hô tài lãnh đạo tuyệt thế của TT Obama.
Chỉ vài tuần trước ngày bầu cử, câu nói đã có tác dụng tương tự như câu “Công tác hoàn tất” -Mission accomplished- của TT Bush mà truyền thông phe ta đã xúm lại sỉ vả vì huênh hoang vỗ ngực quá sớm. Lò thuốc súng Trung Đông nổ bùng, xối nước lạnh lên câu vỗ ngực đình đám của TT Obama và những tâng bốc của các đệ tử. Chưa bao giờ trong lịch sử Mỹ, thế giới lại chống Mỹ mạnh bạo như bây giờ, kể cả dưới thời TT Johnson khi cả thế giới cấp tiến chống chuyện Mỹ tham chiến tại Việt Nam, hay dưới thời TT Bush khi ông đánh Afghanistan và Iraq. Cái “nể trọng” mà TT Obama quảng bá được thể hiện bằng những hình ảnh hàng ngàn người biểu tình phá tòa đại sứ, giết đại sứ, giẫm chân lên hình TT Obama, và đốt cờ Mỹ tại hơn hai chục nước Trung Đông, Á Châu, Âu Châu, và Phi Châu.

Đáng nói hơn nữa là biến cố tại Benghazi. Ngay từ đầu, chính quyền Obama loan tin hàng ngàn người đã biểu tình trước tòa lãnh sự và trong cơn hỗn loạn đó, lựu đạn đã được quăng vào gây nên hỏa hoạn, giết chết Đại Sứ và ba người Mỹ khác. Phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc tuyên bố không có chuyện khủng bố tấn công, và chuyện xẩy ra đúng ngày 9 tháng 11 chỉ là tình cờ. Bà đại sứ Mỹ tại Liên Hiệp Quốc Susan Rice giải thích thêm: không phải là khủng bố, hay dân Hồi Giáo chống chính sách của TT Obama mà chỉ là quần chúng phẫn nộ biểu tình tự phát đốt phá tòa lãnh sự vì chống cuốn phim bôi bác Tiên Tri Mohamed.
Quan điểm chính thức này đi ngược lại lời tuyên bố của TT Libya khi ông này khẳng định cuộc tập kích đã được kế hoạch hoá từ lâu, có thể do Al Qaeda xách động và điều động, và ông đã báo động chính phủ Mỹ ba ngày trước rồi.
Một tuần sau, ngày 19 tháng 9, Giám Đốc Trung Tâm Chống Khủng Bố Matt Olsen xác nhận trước quốc hội đây là một tấn công của khủng bố, nhưng có thể là tình cờ chứ không phải kế hoạch trước. Làm như thể vào đúng ngày 9/11, các tay khủng bố đi lang thang với súng bắn lựu đạn, tình cờ đi ngang qua toà lãnh sự nên bắn đại vào, chết ông Đại Sứ? Ai muốn tin tùy hỷ.
Cuối cùng, phát ngôn viên Tòa Bạch Ốc đành chính thức nhận đây là khủng bố tấn công trong khi TT Obama vẫn nói quanh co “còn trong vòng điều tra”.

Một ngày sau, trong bất ngờ hoàn toàn, đài CBS và thông tấn Reuters cùng loan tin không hề có biểu tình nào của dân chúng trước tòa lãnh sự Mỹ tại Benghazi hết. Quân khủng bố đã có kế hoạch từ trước, rồi đến bắn lựu đạn thẳng vào đây. Dân chúng chỉ bu lại xem sau khi lãnh sự quán đã bị bắn cháy.

Nếu tin này đúng thì toàn bộ những tin tức về biểu tình do chính phủ Mỹ loan báo và lời giải thích của bà Rice chỉ là … phịa? Chỉ có biểu tình ở Ai Cập thôi, ở Libya không có biểu tình mà chỉ có khủng bố tấn công, bắn chết Đại Sứ, nhưng chính quyền Obama muốn khỏa lấp sự thất bại của sách lược Hồi giáo và các biện pháp chống khủng bố lỏng lẻo, nên đã phiạ ra tin dân chúng biểu tình bạo động chống một cuốn phim. Tất cả chỉ là một tính toán chối bỏ sự thật để bảo vệ thành tích “Bin Laden chết, Mỹ an toàn hơn” và sự chểnh mảng trong việc phòng ngừa khủng bố trong ngày 9-11.
Việc đổ thừa biến cố Benghazi lên khúc phim chống Tiên Tri không giải thích được chuyện tại sao bà Ngoại Trưởng Hillary Clinton bị liệng giầy và cà chua khi bà đến Ai Cập tháng Bẩy, khi cuốn phim chống Hồi Giáo chưa được quay. Cũng không giải thích được kết quả thăm dò mới đây của báo USA Today cho thấy 79% dân Ai Cập có quan điểm chống Mỹ. Dưới thời ông cao bồi Bush, tỷ lệ chống Mỹ tại Ai Cập là 69%. Tính trung bình của sáu nước Ả Rập, tỷ lệ hậu thuẫn TT Obama là 15%, xấp xỉ bằng nửa con số thời Bush.
Câu chuyện Benghazi cũng cho thấy chủ đích khỏa lấp tin tức của chính quyền Obama. Trong thời buổi internet này mà còn sử dụng phù phép bóp méo sự thật kiểu này thì quả là rất tài tử và đáng thất vọng.
Vế thứ hai trong khẩu hiệu của PTT Biden, “GM alive” cũng phải xét lại.
PTT Biden khoe chính quyền Obama đã can thiệp để cứu sống GM, cứu được cả triệu nhân công khỏi mất việc, trong khi Cộng Hòa và TĐ Romney chủ trương chống lại, muốn để cho GM phá sản.
Trước hết, phải nhìn vào quá trình việc cứu GM. Hãng xe này bắt đầu lỗ lã bạc tỷ từ 2005, với số lỗ leo thang từ 10 tỷ năm 2005, lên gần 40 tỷ năm 2007. Đầu tháng Mười Một 2008, GM thông báo sẽ phá sản nếu không cải nợ với ngân hàng được và nếu không nhận được tiền vốn bơm từ ngoài vào. Đầu tháng Chạp, GM điều trần trước quốc hội để xin Nhà Nước cứu trợ. Cả Thượng Viện lẫn Hạ Viện do đảng Dân Chủ nắm đa số đều bác bỏ chuyện cứu giúp. Trước nguy cơ cạn tiền mặt của GM, TT Bush ký sắc lệnh cho GM vay khẩn cấp hơn 13 tỷ, và bắt GM phải đệ nạp một kế hoạch phục hồi công ty cuối tháng Ba 2009. Cuối tháng Hai, sau khi tân TT Obama nhậm chức, GM đệ nạp kế hoạch đó, nhưng bị TT Obama bác ngày 30 tháng 3, không cứu. Ông quyết định để GM khai phá sản. GM khai phá sản ngày 1 tháng 6, 2009. TT Obama khi đó mới can thiệp, tại cơ cấu GM bằng xóa bỏ hết cổ phần hiện hữu, phát hành cổ phần mới với Nhà Nước chiếm 60% đổi lại với 50 tỷ vốn. (Những dữ kiện lịch sử về việc cứu GM đều có thể truy cứu từ Google.)
Những sự kiện trên cho thấy chính quốc hội do Dân Chủ kiểm soát (trong đó có ba thượng nghị sĩ Obama, Biden và Hillary Clinton) và sau đó chính TT Obama là những người đã từ chối cứu nguy GM, cố tình để GM khai phá sản, để Nhà Nước có cơ hội nhẩy vào làm sở hữu chủ lớn nhất của GM. TT Bush chính là người giúp GM khỏi phá sản khi ông cho GM vay 13 tỷ sau khi quốc hội Dân Chủ chống cứu nguy và trước khi TT Obama nhậm chức. Người đầu tiên nhẩy vào cứu, do đó, cái công cứu GM, chính là TT Bush. Kể công TT Obama cứu GM là viết lại lịch sử.
Thật ra, cả TT Obama lẫn TĐ Romney đều chấp nhận để GM phá sản. Khác biệt là TT Obama để GM phá sản để có dịp cho Nhà Nước can thiệp, lấy tiền thuế của dân ra cứu các đại gia, trong khi TĐ Romney chấp nhận phá sản rồi để hãng này tự cứu qua vận hành kinh tế thị trường mà không cần tiền thuế của dân như trường hợp hai hãng máy bay United Airlines và American Airlines.
Có thể nào nói rằng Nhà Nước can thiệp sẽ hiệu quả hơn là để thị trường giải quyết không? Sự thật là hai hãng máy bay trên cho đến giờ vẫn hoạt động và vẫn là những hãng máy bay lớn nhất thế giới. Trong khi đó thì GM lại có triển vọng phá sản nữa trong năm tới, nghiã là theo mô thức Obama, Nhà Nước sẽ có dịp bơm thêm vài chục tỷ tiền thuế để cứu đại gia GM một lần nữa.
Thị phần của GM ngày càng nhỏ đi so với các hãng xe Nhật và Đại Hàn, vì xe GM vẫn chưa bán được nhiều, phẩm chất vẫn chưa tăng trong khi giá cả vẫn chưa giảm. Trị giá cổ phiếu GM đang rớt ào ào, mất gần 40% trong hai năm qua. GM đã trả một phần vốn vay cho Nhà Nước. Hiện giờ Nhà Nước còn khoảng 25 tỷ đô đầu tư trong GM. Nhà Nước còn giữ 500 triệu cổ phần, trị giá thị trường là 20 đô một cổ phần, tức là giá thị trường của vốn Nhà Nước là khoảng 10 tỷ. So với đầu tư 25 tỷ còn lại, coi như Nhà Nước đã lỗ 15 tỷ.
Nôm na ra, GM không “alive” mà đang ngáp ngáp, sắp sửa chết lại. Cho dù không chết đi nữa thì Nhà Nước cũng đang lỗ 15 tỷ. Một thành quả không có gì đáng khoe với những người đang đóng thuế cho Nhà Nước tiêu xài.
Một thành quả khác mà phe ủng hộ TT Obama nhắc nhiều. Đó là chuyện kích cầu kinh tế, thường gọi là stimulus.
Trên căn bản, kích cầu ở đây có nghiã là Nhà Nước bơm tiền vào kinh tế để kích động sản xuất và tạo công ăn việc làm. Một cách gián tiếp như miễn hay giảm thuế, hay trực tiếp như Nhà Nước tài trợ các dự án, từ công trình nghiên cứu của một đại học, đến xây đường xá, cầu cống.
Đầu năm 2009, TT Obama bơm hơn 700 tỷ kích cầu. Rồi cũng bơm tiền vào kinh tế qua những chi tiêu xả láng của Nhà Nước, đưa đến mức công nợ tăng gần 6.000 tỷ trong chưa tới bốn năm. Rồi đến ba đợt bơm tiền gián tiếp được gọi bằng một danh từ hỏa mù mà ít người hiểu là gì, “Quantitative Easing” hay là QE.
Một cách thật sơ xài, trong kinh tế thị trường, Nhà Nước điều khiển kinh tế qua mức cung cầu tiền tệ, bằng cách thay đổi lãi xuất của tiền Nhà Nước cho khu vực tư vay. Ví dụ giảm lãi xuất Nhà Nước khiến các ngân hàng tư có thể vay Nhà Nước dễ hơn để cho khách hàng vay lại nhiều hơn. Trong mấy năm qua, lãi xuất Nhà Nước đã giảm đến mức gần con số không, tức là không thể hạ được nữa. Nhà Nước chỉ còn cách bơm tiền qua việc mua lại một số tích sản của ngân hàng chẳng hạn, như là mua lại công khố phiếu, hay mua lại những giấy nợ của ngân hàng cho khách hàng vay. Nhà Nước thành chủ nợ, trong khi ngân hàng có tiền mặt để cho khách hàng vay mượn nữa, kích cầu kinh tế. Việc mua lại tích sản được gọi là phương thức “quantitative easing”. Tất cả là ba đợt, với đợt cuối cùng QE3 trong tháng Chín này, tổng cộng hơn một ngàn tỷ.
Nói trắng ra, những số tiền bơm vào để kích cầu rất lớn, xấp xỉ hơn 8.000 tỷ trong bốn năm. Nhưng kết quả chẳng có gì ghê gớm. Tỷ lệ tăng trưởng kinh tế vẫn ì ạch khoảng 1%-2% từ bốn năm nay, và tỷ lệ thất nghiệp vẫn ngất ngư trên 8%. Càng bơm tiền thì lại càng chứng minh kế hoạch kích cầu sai lầm và thất bại.
Về chuyện thất nghiệp, TT Obam dọa nếu không cho ông 700 tỷ kích cầu, thất nghiệp sẽ leo lên 8%. Thực tế Nhà Nước đã bơm hơn 8.000 tỷ mà thất nghiệp lại chưa bao giờ xuống dưới 8%. Điều khôi hài là bây giờ các kinh tế gia cấp tiến đổi giọng, nói rằng nếu không có stimulus thì tỷ lệ thấp nghiệp đã lên tới 12% rồi. Theo lý luận này thì nếu chẳng may tỷ lệ thất nghiệp lên tới 20% thì TT Obama vẫn có thể nói “nếu không nhờ tài của tôi thì thất nghiệp đã lên tới 30% rồi”. Nghiã là trong bất cứ trường hợp nào, TT Obama cũng vẫn là thiên tài hết. Cứ so sánh với chuyện giả tưởng là xong.
Một cựu khoa trưởng đại học Harvard, ông Joseph Nye, đã bênh vực TT Obama: “Những cố gắng của ông chưa thành công hoàn toàn, nhưng ông đã giúp tránh được những kết quả tệ hại hơn”. Hình như tất cả những người muốn bênh vực TT Obama đều có cùng một lý luận: so sánh những thành quả tệ hại thực với những kết quả giả tưởng xấu hơn, để kết luận là TT Obama tài giỏi. Kiểu như một anh học trò đứng chót lớp về giải thích với bố mẹ “như vậy con đã giỏi lắm rồi, con đã tránh được chuyện tệ hại hơn như bị đuổi khỏi trường rồi, bố mẹ ơi”.
Bầu cử tổng thống là chuyện quan trọng vì sẽ ảnh hưởng trực tiếp lên cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Ta cần bình tâm nhìn rõ điểm và diện, đừng bị chi phối bởi những đả kích vớ vẩn trong mùa bầu cử, những câu nói hớ vô nghiã, hay những hứa hẹn viễn vông. (23-9-12)

Vũ Linh

No comments: