Friday, January 13, 2012

Mười Hai Năm Ấy_Trương Ngọc Bảo Xuân

Hoangsablogspot: HQ Thiếu Tá Pauly Long Mỹ Choate được vinh thăng Trung Tá (lon có 3 gạch) thì đúng hơn.  Cấp bậc Đại Tá (4 gạch kim tuyến vàng).  Tác giả có lẽ không rành về cấp bậc trong Hải Quân Hoa Kỳ.



- 1. Tác giả và người cháu vừa “lên lon” trong năm 2011, Hải quân Đại Tá Pauly Long Mỹ Choate,  Đằng sau là chiếc hàng không mẫu hạm  Carl Vinson CVN70 lớn nhất của Hoa Kỳ, mà Long Mỹ là cấp chỉ huy.


- 2. Hình ảnh 44 năm trước: Bảo Xuân và Long Mỹ một tuổi, Saigon, Tết Mậu Thân1968. 
 
Trong gia đình có chuyện vui, Elanie, dâu trưởng, vợ Lawrence đã sinh được cậu hoàng tử từ lâu tụi nó mong đợi sau một dọc ba nàng công chúa. Tommy con thứ lập gia đình với Stephanie. Elizabeth con gái út, gặp người đàn ông đàng hoàng cho đời sống chung.

Chuyện vui nhất trong gia đình chúng tôi là chuyện đứa con trưởng chị Hai tôi, vừa lên lon Đại Tá Hải Quân Mỹ và thành cấp chỉ huy chiếc Hàng Không Mẫu Hạm lớn nhất của Hoa Kỳ. Cha cháu chính là ông mai của vợ chồng tôi. Năm 2007 khi còn là Trung Tá, cháu được gắn huy chương đồng. Bài viết và hình ảnh về Hải quân Trung Tá Choate gắn ngôi sao đồng được in trong tạp chí Almanac  FRCSW tháng Jan 2008, tôi đã lược dịch như sau:

“Hải Quân Trung Tá Pauly Long Mỹ Choate (Lt. Cmdr.) đã nói: "I'm not hero."
Mẹ là người Việt Nam, nhũ danh Trương Thị Lài, cha là cố Hải Quân Thiếu Tá Robert Choate, Hải Quân Trung Tá Paul Choate, sanh năm 1967 tại nhà thương Đức Chính, Sài Gòn, được Ông ngoại (là ba tôi) đặt tên Trương Long Mỹ, sau đổỉ lại theo họ cha là Paul Long My Choate, đã đậu bằng cử nhân và Master, vẫn còn đang học để lấy bằng PhD. Ông đã trầm trầm lên tiếng trong buổi lễ tuyên dương công trạng và gắn huy chương Bronze Star Medal tại Trung Tâm Fleet Readiness Center Southwest (FRCSW) vào ngày 06 tháng December năm 2007, từ tay của Vice Admi. Thomas J. Kilcline Jr. Commander Naval Air Forces, cho một kỳ công mà ông đã hòan tất mỹ mãn trong cuộc chiến đem lại nền dân chủ cho quốc gia Iraq.
Dù ông đã khiêm nhượng mà nói "Tôi không phải là anh hùng", nhưng, hằng ngàn chiến sỹ cũng như dân sự đã và đang chiến đấu và làm việc tại thành Baghdad, những ngừơi đã từ chiến trường trở về quê hương bình an, đã tuyên dương ông là một anh hùng.
Từ tháng November năm 2006 đến tháng August năm 2007, Trung Tá Choate đã dẫn đầu một nhóm chuyên viên vừa quân sự lẫn dân sự mà nhiệm vụ của họ là làm sao ngăn chận được những vụ đặt bom cho nổ dọc đường của quân khủng bố.
Là một kỹ sư chuyên về điện tử, Hải Quân Trung Tá Choate đã hoàn tất khóa huấn luyện đặc biệt trước khi đặt chân vào chiến trừơng, đó là việc tiêu hủy cũng như làm cản trở khả năng hoạt động của chất nổ.
Đang là một Chủ Sự của FRCSW chuyên việc thử chất nổ, ông được đặc trách tới Division Special Troops Battalion, 1st Calvary Division, U.S. Army chịu trách nhiệm bao gồm Căn Cứ 12 Forward Operating Bases (FOB).
Từ doanh trại đặt tại phía Tây của thành phố Baghdad, việc làm của nhóm chuyên viên của Hải Quân Trung Tá Choate là cài đặt bộ phận làm vô hiệu lực của bom đặt trên đường vô các chiến xa gồm luôn cả Humvees, SUVs, Buffaloes và những loại xe chuyên chở hạng nặng.
Trung Tá Choate đã giải thích:
"Loại bom chúng tôi phải đương đầu là loại được bọn khủng bố điều khiển bằng cell phone, bằng làn sóng radio và bằng remode control".
Ông giải thích về những trở ngại và những thiếu thốn phải đối phó trong thời gian gây dựng nguyên một trung tâm làm việc của nhóm ông. Họ phải xây một cơ sở, đào đường hầm dài hai miles để chạy đừơng dây cho Internet, điện lực, điện thoại, ông phải cho công tra cung cấp nước uống và nhà vệ sinh di động.
Sau khi thử thách mức hiệu nghiệm của các bộ phận làm vô hiệu hoá bom đặt trên đường, ông còn phải liên lạc trực tiếp với binh chủng Bộ Binh, đem các chiến xa dân sự cũng như binh sự vô cơ sở để cài đặt và huấn luyện quân nhân cách xử dụng các bộ phận ấy.

Tóm lại, Trung Tá nói:
"Chúng tôi cũng không thể nào biết rõ con số chính xác những bộ phận ấy đã làm vô hiệu hoá bao nhiêu trái bom dọc đường".
Điều đáng mừng là những vụ các chiến xa dân sự quân sự bị nổ dọc đừơng đã giảm xuống rất đáng kể trong thời gian nhóm của ông thực hiện công tác này. Ông đã nói thêm.
"Điều cần thiết và mục đích chính của chúng tôi là đem về quê hương càng nhiều càng tốt, những quân nhân và dân sự".
Cho đến ngày Hải quân Trung Tá Choate trở về Hoa Kỳ, nhóm của ông đã hoàn tất cài đặt "gần 12 ngàn bộ phận".
Tưởng cũng nên nói sơ qua về NGÔI SAO ĐỒNG (The Bronze Star)
Đây là một huy chương chỉ được nhận tại chiến trường cho những kỳ công nguy hiểm chết người được chấp nhận của binh chủng Bộ Binh U.S mà thôi. Để có được niềm hãnh diện này, những việc làm và kỳ công phải trên mức bình thường, cho nhân vật nào mà việc làm và kỳ công đặc biệt của họ cũng phải nằm trên mức bình thừơng và đặc sắc.
Như vậy Hải quân Trung  tá Choate đã nhận huy chương cao quí từ Bộ Binh U.S.

Ngày 1 tháng Chín, năm 2011, cả đại gia đình nhà tôi đi trên 3 chiếc xe nam du xuống thành phố biển San Diego, CA. đễ tham dự buổỉ lễ gắn lon Hải Quân Đại Tá  Pauly. Chúng tôi cả đoàn nối đuôi theo xe cháu để vào căn cứ Hải Quân San Diego, danh sách người tham dự buổi gắn lon đã đưọc gởi trước cho vị chỉ huy kèm theo số căn cước xin phép vì là căn cứ quân sự.
Buổi gắn lon thật giãn dị trong khu công viên đối diện chiếc Hàng Không Mẫu Hạm 70, vì P muốn gia đình nhìn thấy chiếc tàu này, với chủ lễ là ông Captain Tim Wilson. Sau nghi thức chào cờ và diễn văn ngắn gọn, ông Captain dành quyền gắn lon trên hai cầu vai cho mẹ và vợ của cháu, phần đội nón mới với hai nhành dương liễu sáng chói dành danh dự cho cô con gái.
Ngoài ra, cháu có một tài nhỏ là đánh cờ tướng rất hay (Chess) Năm 2008 thắng luôn cả ông tướng trong căn cứ San Diego, thắng luôn các danh cờ từ các binh chủng… và đoạt huy chương, tin có đăng trên tạp chí Hải quân ALMANAC. Phóng viên đài truyền hình địa phương hỏi cháu “sao không nhường ông Tướng?”
Cháu cười trả lời rằng đánh cờ thì không nhường. Điểm thú vị nhất là ông tướng ấy sau đó xin làm đệ tử học chơi cờ, cháu rất ư khoái chí về giai thoại đó.
Nghe ai nói, những tướng giỏi chơi cờ rất hay vì những nước cờ đi cũng giống như đánh trận.
Hôm đó, sau buổi lễ gắn lon, cả nhà chụp hình chung với ông Captain và một số sĩ quan hiện diện, rôì tháp tùng lên tàu.
Trong tương lai, cháu sẽ làm việc trên Hàng Không Mẫu Hạm USS CARL VINSON (CVN 70) lớn nhất hiện nay của nước Mỹ, có sức chứa mấy ngàn người.
Dì Thư, em thứ tám của tôi nhắc lại chuyện xưa, “em nhớ lại một tuần trước khi P đi vô lính, nó gọi điện thoại kêu em qua chở nó qua nhà em, nó rướm nước mắt nói với em là nó rất sợ vô lính, ước gì ở lại đi học đại học với em, nhưng trễ rồi vì nó không thể không đi được, em nhớ có nói với nó là đi Navy được đi đây đi đó, vô Navy tiếp tục học vì chính phủ sẽ trả tiền cho mình, nó nói dạ, sẽ nghe lời. Em chở nó đi ăn cơm chiên với gà rôti tại quán ăn Việt Pháp trên đường Garvey, món này P rất thích, lần nào cũng ăn món này, uống thêm 2 ly Coke, P cười, em chở P về. Đâu có bao giờ nghĩ rằng 25 năm sau, em bước lên chiếc hàng không mẫu hạm với P, giờ đã là một Đại Tá Hải Quân, hãnh diện đi cùng với đứa cháu hiên ngang trong quân phục Hải Quân trắng toát oai vệ, cùng với anh lính hướng dẫn đại gia đình họ Trương.
Một đứa cháu ngày xưa hiền lành, nhút nhát, ít nói, giờ đã là cha của hai trai một gái, là sĩ quan cao cấp, sẽ chỉ huy mấy ngàn người trên chiến hạm, trong đó có những đứa 18 tuổi, giống như nó 25 năm trước. Một ngày nào đó tên tuổi của Paul sẽ được khắc trên bảng đồng gắn liền với chiếc Hàng Không Mẫu Hạm này.
Đây là niềm hãnh diện rất lớn của mọi người trong gia đình chúng tôi tuy có hơi buồn vì, tuy cháu sanh ở VN, mẹ là người VN nhưng cha là người Mỹ, tên họ Mỹ, cho nên ... trong danh sách “những  sỹ quan Mỹ gốc Việt trong tương lai sẽ lên tướng”, không thấy có tên cháu.
Nhưng, tác giả Viết Về Nước Mỹ, cựu sỹ quan Hải Quân, ông Bồ Tùng Ma đã nói, “tôi biết cháu Pauly trong chiến tranh Iraq”
Câu nói ấy, quả cũng đủ lắm rồi. 
*
Sau hai nhiệm kỳ, cựu Tổng Thống Bush nhường Ngôi Nhà Trắng lại cho Tân Tổng Thống Obama, vị Tổng Thống Mỹ người da đen đầu tiên. Chiến binh Mỹ ở Iraq đã được rút về.
Chính phủ Mỹ than thở hằng ngày, vì chiến tranh mà ngân sách thiếu kém nợ nần ngập đầu, kêu gọi cắt giảm mức chi tiêu, công sở teo nhỏ lại, mọi thành phần đều bị bớt ngày bớt giờ làm việc, không ít nhân viên đã bị sa thải, nhiều địa điểm phải đóng cửa.  Tommy con tôi cũng lọt vô tình trạng ấy, thất nghiệp, mất luôn cả cái nhà.
Mười hai năm qua, từ con rồng này đến con rồng kia, thấy tai trời ách đất cùng khắp. Đất đai ở Mỹ lâu lâu rùng mình vài cái, bão lụt vỡ đê ngập cả tiểu bang Louisiana. Trận sóng thần ở Thái Lan khủng khiếp, san thành bình địa cả mấy làng mấy tỉnh, giết chết hằng trăm ngàn người. Ở Nhật Bản, trận động đất 9 chấm cùng sóng thần cuốn trôi cả xứ Tiên Đài chết biết bao nhiêu chưa đếm xiết, xóa mất đất đai, chất phản xạ rỉ ra ngoài giết hại bao thú vật trên rừng dưới biển trên đất liền và nguy cơ tới con người.

Thiên tai xảy ra ở xứ nào Mỹ cũng đều gởi nhân lực vật dụng cùng tiền của qua giúp đồng thời gởi quân đội đi nhiều nơi trên thế giới, làm cảnh sát giữ nền dân chủ tự do.
Vậy đó... Những tang thương dâu bể đến rồi đi…
Nhưng, ngày tháng tư đen mỗi năm của dân Việt lưu vong thì luôn luôn sống trong lòng.
Nỗi uất ức đớn đau mất miền Nam Việt Nam như mồi lửa than cứ ngầm âm ỉ. 
Cái tang chung của dân Việt lưu vong có khác gì cái tang chung của dân Mỹ?
Tháng 9 ngày 11 hàng năm người ta làm lễ tưởng niệm hai toà mậu dịch bị khủng bố phá sập ở Nửu Ước.
Nền móng của hai vùng mồ chung Twin Towers ấy được xây thành hai hồ nước đặc biệt. Khi nhìn thác nước chảy mãi không ngừng bên vách hồ, ta như nhìn thấy vách tường bằng kiếng của hai toà mậu dịch thế giới năm xưa.
Điều trùng hợp, tên trùm Bin Ladin đứng sau lưng vụ khủng bố ấy bị quân đội Mỹ giết chết, sau mười năm dài. Thế mới biết, khi kẻ thù chung của thế giới đã bị Mỹ “chấm” rồi thì bao nhiêu lâu, cũng bị Mỹ moi ra trừ khử.
*
Trong vòng mười hai năm, vợ chồng tôi theo đà tiến triển của đất nước, ồn ào thành công với du thuyền sang trọng, xe corvett le lói, xe mô tô ngang tàng, chủ hãng bệ vệ, chủ nhà hàng ngon lành, thế rồi, thất bại theo thảm họa kinh tế chung của nước Mỹ và thế giới, tất cả tan như bọt xà bong.
Thế nhưng, thay đổi xuống lên, khổ đau, mất mát ấy có là bao, thắm thía gì với những khổ đau  chung mà dân mình, nước mình đã chịu.
Thời trẻ tuổi cuốn lốc theo dòng đời, vì công ăn việc làm sống vòng vòng ở tiểu bang xa, tiểu bang lạnh, khi về lại Cali thì sống quanh quẩn vùng “ngoại ô”, nay về già, tôi bàn với “người Mỹ” của tôi, cho tôi trở về thành phố cội nguồn. Anh hỏi:
-Where? 
Tôi nói:
-Little Sài Gòn, là quê hương thứ nhứt trong lòng quê hương thứ hai của tôi.
Anh hiểu, gật đầu.
Thế là sau gần ba năm đi tìm nhà, chúng tôi đã chọn mua ngôi nhà màu nâu có hai cây phượng tím trước cửa, ngay tại Tiểu Sài Gòn.
Đặng này mất kia, nhà quá xa sở làm, sau hơn 40 năm sống trên đất Mỹ, 61 tuổi đời chồng chất, tôi đã bị bắt buộc phải tập lái xe ra freeway. Mới đầu nhắm mắt bậm môi, sợ muốn chết, bây giờ cũng lái phom phom như ai!
Cuối tuần sau lễ Tạ Ơn năm nay, thống kê cho biết tỷ lệ mua sắm của dân chúng vọt lên 16.4 phần trăm so với năm ngoái. Như vậy nền kinh tế coi mòi có đường khá lên rồi.
Nhìn lại gia đình, Tommy con tôi đã bị mất hết trong cơn lốc kinh tế. Thấy nó buồn, tôi khuyên:
-Con ơi “thắng không kiêu bại không nản,” con hãy nhìn những con chim xây tổ kia, nó phải đem từng cọng rơm ngọn cỏ từ xa xôi về, mất bao công lao và thời gian để bện thành chiếc tổ, rồi có khi vừa xong, bị mưa sa gió táp hay bàn tay con người làm tiêu tan, nhưng, chim có ngớ ra và ngừng lại đâu. Nó vẫn tiếp tục bay xa mang từng cọng cỏ ngọn rơm về xây lại cái tổ khác.
Nhắc con bình tâm mà làm lại từ đầu, rồi ngẫm nghĩ, tôi nhớ lời hứa trước bàn thờ Ba tôi vào ngày cưới, mấy chục năm xa xôi, ”Xin Ba phù hộ con, cho Má và mấy em qua tới Mỹ và con  sẽ là người vợ tốt suốt đời.” Nhờ Ba phụ hộ, tôi giữ được lời hứa.
Nhớ hồi còn quá trẻ, những khi buồn giận chồng, tức tối muốn bồng con đi thì kịp nhớ lời má tôi đã dạy “ba năm là tình, ba chục năm là nghĩa” và lời Ba tôi thường dặn “nhịn đi con ơi”. Nhờ ba chữ Nhẫn Nhịn Nhường, tôn trọng lẫn nhau, việc nhỏ bỏ qua chuyện lớn làm cho nhỏ lại, tôi học được cách làm vợ hơn 42 năm nay tuy rằng chưa tốt nghiệp. Có lẽ phải học cả đời!
Năm 1968 Ba tôi bị Việt Cộng bắn chết. Năm 1969, sau khi gặp “người Mỹ” David, lòng thù hận chiến tranh, tôi tự xả tang cha, quyết định giả từ các bạn để rẽ qua ngả khác. Tôi ghi danh học khóa cấp tốc đàm thoại tiếng Anh và đã dùng lý trí để lấy chồng.
Chính sách Mỹ đã phản bội Việt Nam Cộng Hòa, nhưng sản sinh cho tôi một người đàn ông chung thủy. Lòng yêu vợ thương con ấy đã làm tôi thay đổi theo thời gian, lý trí từ từ chuyền xuống trái tim.
Hy vọng nếu có kiếp sau, người Mỹ và tôi sẽ gặp lại. Chúng tôi sẽ cùng chung một gánh đời, nương nhau mà bước qua bao con đường, dù được tráng nhựa bằng thẳng hay sỏi đá gồ ghề.
Theo bảng thống kê dân số, năm 1980 dân số Việt Nam trên nước Mỹ là 261729, năm 2010 tăng lên 1.548.449 người.
Trong khắp các tiểu bang nước Mỹ nói riêng, trên toàn thế giới nói chung, sĩ nông công thương binh, đâu đâu cũng có mặt người Mỹ gốc Việt. Có thể nói người Việt lưu vong đã chứng tỏ rõ ràng về sự cố gắng bằng những thành công nổi danh sáng ngời.
Chúng ta đã từ khắp hướng, đường bay đường bộ đường thủy, đặt chân lên bờ đất tự do bằng những bước chệnh choạng nhưng vững chắc.
Thế hệ đi trước bước qua chặng đường trần ai khổ ải, dọn bước cho người đi sau, giống như khi rải nắm hột, có hột nẩy mầm có hột không, hột lên cây tốt trái ngon, hột lên cây xấu trái dở, thì ta, người chủ vườn, có thể tỉa cành ngắc lá, tưới nước bón phân, để tạo nên một rừng cây tiếp nối tốt tươi.
Năm con rồng 2000, tôi viết bài “32 năm người Mỹ và tôi,” vừa viết vừa nghe sóng vỗ ì ọp bên mạn tàu, nhớ ngày ba tôi bị cộng sản bắn ở Phú Lâm trong trận Mậu Thân,  hai chị em, tôi và Ngọc Anh, khiêng xác ba về. Vết máu loang trên áo bây giờ còn loang loang trước mắt.
Hôm nay, viết bài cho Việt Báo Tết Nhâm Thìn 2012, tôi đang ngồi trên mặt đất của Little Saigon, nhớ ngày nào còn bồng cháu Pauly trên tay. Năm 1967, khi đặt tên đứa cháu ngoại đầu tiên của ông là Long Mỹ, hẳn ba tôi nghĩ tới con rồng. Con rồng Mỹ của ông ngoại giờ này đã thành một đại tá hải quân Hoa Kỳ, chỉ huy cái hàng không mẫu hạm lớn nhất. Khi chiếc CVN70 qua lại trên biển, cháu sẽ không thể quên chuyện hũ tro cốt của ông ngoại đã chìm dưới đại dương cùng các  thuyền nhân bất hạnh của chúng ta.
*
Như trái banh tuyết càng lăn càng to,  người Việt mình tại Mỹ đã không ngừng phát triển và giải thưởng Viết Về Nước Mỹ cũng vậy. Mười hai năm qua, bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng có tác giả và độc giả của VVNM. Nói chung, già trẻ nam nữ, từ các cụ bà như Trùng Quang trên trăm tuổi, Đỗ Thị Bông 87 tuổi, tới những sĩ quan, binh sĩ, cựu quân nhân, bác sĩ nha sĩ  dược sĩ kỷ sư, công tư chức, thợ thuyền, những người nội trợ, những người đã trả áo từ quan nay về hưu vui với cháu con với thiên nhiên, vv…vv… tất cả đã trải lòng ra chia sẻ với nhau. 
Tôi nhớ cụ Nguyễn Gia Mai, đem bài “Năm nay tôi 90 tuổi” viết bằng tay đến tận toà soạn là bài đầu tiên trong lịch sử ngàn ngàn ngưòi viết. Chị em tôi đã chụp hình với ông năm 2000. Nay người không còn nữa nhưng bài viết còn đây.
Lại nhớ thêm năm 2002, tôi đã trao lại vương miện “Hoa Hậu” cho Nguyễn Minh Hà đoạt giải chung kết tại nhà thương vì cô bị tai nạn giao thông không thể tới nhận giải được. Ngày nay, Hà đã có việc làm vững chắc, có gia đình và sinh một cô công chúa xinh xắn lanh lợi.
Còn biết bao tác giả nữa, chưa gặp chưa quen… nhưng đã như thân nhau từ thuở nào. Bởi vì, nếu không thân thì sao đem chuyện nhà, chuyện thầm kín dấu trong tâm tư ra kể cho nhau nghe? Nghe rồi thấy thương người, thương mình, thương tới muốn khóc. Tôi đã nghĩ vậy khi ngồi gõ bài viết về nước Mỹ đầu tiên, và bây giờ vẫn tiếp tục gõ nữa. Thôi thì dẫu sức khỏe có hao mòn, gõ được ngày nào hay ngày ấy, hy vọng con giáp sau ta gặp lại nơi đây để kể cho nhau nghe thêm một chặng đường nữa. Riêng tôi, nhờ VVNM mà tôi đã liên lạc được với những người bạn cũ như nghệ sĩ Tú Trinh và Trâm Anh, cô Th.L con gái thứ của Đ/U Đ. chủ căn nhà chúng tôi đã mướn hồi ở Cam Ranh, năm 1972.
Đời người, mấy cái 12 năm?
Vậy mà tôi đã  vinh dự có 12 năm viết về nước Mỹ. Vinh dự có 6 năm là thành viên Ban Tuyển Chọn  Chung Kết. Và càng vinh dự hơn khi tiếp tục góp phần cho giải Viết Về Nước Mỹ  hàng năm có thêm “Hoa Hậu, Á Hậu, và Hậu Hậu.”
Năm mới Nhâm Thìn 2012, tôi kính chúc tất cả mọi người sức khỏe dồi dào, an vui trên mảnh đất thân quý nầy.
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương! *

Trương Ngọc Bảo Xuân

*  Fresh Off the Boat: mới từ thuyền bước lên
*  Trích Kahlil Gibran.

Tác giả tham gia Viết Về Nước Mỹ từ năm đầu tiên, và nhận Giải Chung Kết Viết Về Nước Mỹ 2001, với bài viết “32 Năm Người Mỹ và Tôi”. Thấm thoắt, đã thêm 12 năm. Bài viết sau đây trích từ  báo xuân Việt Báo Tết Nhâm Thìn 2012, kể tiếp chuyện “12 năm ấy”. Bảo Xuân cũng là tác giả đầu tiên tham gia Ban Tuyển Chọn Chung Kết của Giải thưởng Việt Báo từ 6 năm qua.

Trương Ngọc Bảo Xuân

(Bài trích từ Báo Xuân Việt Báo Tết  Nhâm Thìn, 2012)
Nam Yết chuyển

No comments: